TẢN MẠN MÔI TRƯỜNG
Sáng Xuân *
28/01/2012|06:07:00
Sáng xuân chọn hái cành hồng/Tìm em ngõ hẹp đường đông chật người
Khúc Xuân
28/01/2012|05:54:00
Đu vừa tra dây đây mời em/Dây đu tre bánh tẻ dẻo bền/Chớ sợ người xem, đu giật phách/Lồng lộng áo bay, gió lật diềm
Cảm Xuân
28/01/2012|05:46:00
Đâu đây phảng phất hương thương nhớ/Lòng bỗng trào lên một chút say
“Qua đình ngả nón trông đình”
27/01/2012|08:37:00
Trong sâu thẳm tâm thức người Việt, hình ảnh mái đình cây đa luôn ở vào cung bậc nhạy cảm nhất và có sức gợi nhớ mãnh liệt. Bất cứ người Việt nào cũng có, và cần có, một vùng quê để thương để nhớ. Thật bất hạnh cho ai đó không có được một “vùng thương nhớ” ấy trong hoài niệm tuổi thơ. Mà đã là hoài niệm, thì cho dù nơi ấy có cơ cực tủi nhục đến đâu, có xơ xác lam lũ thế nào, có để lại những dấu ấn buồn đau đến mấy, thì vẫn có sức gọi dậy những vang bóng một thời đầy ắp những kỷ niệm mông lung, ấm áp.
Ông đồ
26/01/2012|09:03:00
Ông đồ khiến Vũ Đình Liên trở thành “nhà thơ một bài” dù ông còn làm nhiều bài thơ khác. Một âm hưởng tiếc nuối về xa xưa: “Năm nay đào lại nở - Không thấy ông đồ xưa - Những người muôn năm cũ - Hồn ở đâu bây
giờ?"