Ngày còn nhỏ Mẹ trồng giàn Thiên lý
Bảo con rằng hoa giản dị dễ thương
Mùi hương bay nhè nhẹ thoảng trong vườn
Và mình cũng yêu Hoa từ độ ấy
Cho đến giờ mỗi khi mình thức dậy
Và thoáng nghe ”Giàn Thiên lý đã xa”
Dĩ vãng xưa bỗng trở lại nhạt nhòa
Mùi hoa Lý chợt từ đâu thoảng lại
Lòng bâng khuâng như ngày còn thơ dại
Chưa biết sầu chỉ ôm “Mộng dưới hoa”
Nhưng con người tựa như hạt mưa xa
Hoa Thiên lý cũng tàn theo ngày tháng
Ôi thời gian cuộc đời sao quá ngắn
Mộng chưa thành, thân đã vội rã tan
Thôi chỉ xin làm hòn đá bên đường
Không còn khổ vì vô tri vô giác.
(Quehuôngnline)