Gã đàn ông nào kêu khó, kêu khổ khi phải mua quà tặng cho vợ là kém. Với tôi, đó là chuyện nhỏ: sinh nhật thì hoa và bánh, 14/2 thì chocolate, 8/3 thì hoa. Tiền chỉ 200 nghìn là kịch, chất xám thì không mất tế bào nào. Hễ mua về là hoàn thành nhiệm vụ, vợ nhận quà cũng thở phào nhẹ nhõm, không còn sợ tủi phận thua chị kém em, bị chồng lãng quên.
Mọi sự sẽ trơn tru thế nếu như không có đám đàn bà cơ quan tôi. Sắp đến tháng ba ngày tám, các "bà tám" ấy cũng ngồi bàn tán với nhau về chuyện chồng sắp tặng gì. “Hoa, hoa, hoa, năm nào cũng hoa. Đúng là bọn lười suy nghĩ”, một bà nói làm tôi giật thót. Lại một bà khác: “Xem phim thấy bọn Tây toàn tặng vợ đồ lót xịn, thấy mà thèm. Đàn ông Việt đúng là chỉ biết hưởng thụ mà không biết bảo dưỡng. Nói mua cho vợ nhưng chính các lão được lợi chứ ai”.
Giờ này không biết vợ tôi có đang ngồi với một nhóm sư tử như thế này mà rằng “lão chồng em lúc nào cũng hoa, hoa, hoa” không nhỉ? Tôi toát mồ hôi hột, nghĩ mà tự ái thay cho cả giới đàn ông. Đúng là được voi đòi tiên. Không hoa thì kêu thiếu lãng mạn, hoa thì bảo kém sáng tạo. Đừng hòng nhé, tôi mà lại thua mấy thằng Tây sao?
Trước hết là lướt web cái đã. Tìm hiểu mới biết nội y cho chị em cũng thật nhiêu khê. Chẳng qua chỉ hai cái “mũ” và đôi quai đeo thôi mà nào quả ngang, quả chéo, nào có đệm, không đệm, nào đệm nước hay đệm mút, rồi có quai với không quai, nâng hay không nâng, trơn hay ren, khóa cài trước hay cài sau…, hoa cả mắt. Nghiên cứu nữa chắc tẩu hỏa nhập ma mất, thôi cứ đi ra cửa hàng rồi tính tiếp.
|
Minh họa: Inmagine. |
Lượn qua lượn lại con phố chuyên bán đồ nhỏ cho chị em, tôi chờ mãi mà các nữ thượng đế không chịu về hết đi cho tôi còn vào. Mãi mới có một hàng hết khách, tôi tấp vào ngay. Vào rồi mới thấy gay. Mình đường đường là đấng mày râu, bình sinh chỉ đội trên đầu có mỗi trời và… vợ, sao lại bị ngập trong đám đồ tế nhị thế này. Lại còn nói thế nào với cô bán hàng cho khỏi ngượng nữa. “Anh mua quà tặng chị nhà ạ?”. May quá, bớt đi một khâu phải tư duy. Tôi gật ngay. “Chị nhà anh thích loại gì ạ?”. Trời. Nói thật là lâu nay tôi đâu có để ý vợ mình hay mặc kiểu gì, bởi tôi là loại quan tâm đến phần nội dung hơn phần hình thức, phần ruột hơn phần vỏ.
“Ren, cứ ren cho đẹp em ạ”, tôi phán. “Vâng, màu gì hả anh? Đen, đỏ hay trắng ạ?”. “Đỏ, đỏ cho nó nổi”, tôi đáp ngay, vì nhớ chắc nàng chưa có cái màu đỏ nào. “Thế còn…”, cô ta định hỏi tiếp thì tôi cắt ngang: “Những thứ khác em cứ chọn hộ anh, cái gì mà các bà các cô hay mua là được”. Cô bé ngoan thật, vâng ngay, nhưng rồi vẫn không tha: “Nhưng mà chị ấy mặc size gì ạ?”. Thế này thì chết rồi. Vợ chồng mỗi ngày có vài giờ buổi tối bên nhau, chẳng lẽ thiếu chuyện để nói hay sao mà phải trao đổi về size áo lót? Giờ mà gọi điện hỏi nàng thì còn gì là bí mật.
Tôi bảo là vòng một vợ tôi nói chung đẹp, người nàng không gầy không béo, nhưng cô bán hàng vẫn ngẩn ra không biết chọn cỡ nào. Bí quá, tôi đành phải mô tả bằng… tay: “Như thế này này”. Cô gái cười rũ, cuối cùng bảo thôi em chọn phiên phiến cho anh, nếu sai thì mang ra đổi.
Xong, tôi trả tiền rồi về cơ quan cho kịp giờ làm. Không ngờ vừa thò mặt vào phòng thì đám đàn bà rú lên: “Trời, anh T. mua Triumph tặng vợ kìa”. “Ôi, chồng thế mới là chồng chứ”. Nghẹt thở vì xấu hổ, tôi rủa thầm mình ngu, sao lại không để ý cái túi nylon có in nhãn hiệu kia chứ. Muộn rồi, đành tự an ủi là dù sao mình cũng làm cho đám đàn bà lắm chuyện kia chết giấc vì ghen tị và thèm ước, và các anh chồng của họ tối đó sẽ phải khổ vì món quà của tôi.
Rút kinh nghiệm, trước khi mang về nhà tôi bọc kỹ, về giấu ngay để bọn trẻ con khỏi tò mò. Chúng nó mà hỏi nữa chắc chết. Rồi cũng đến thời điểm tôi run run tặng nàng món quà của lòng mình. Hệt như đám đàn bà cơ quan tôi, nàng cũng rú lên, nhưng là vì bất ngờ và sung sướng. Nàng nhảy đến ôm chầm lấy tôi hôn chùn chụt. Chưa một bó hoa nào suốt 6 năm nay đem lại hiệu ứng như thế cả. Đồ lót muôn năm!
Sau đó lúc nàng bình tâm thì tôi lại có vài đợt thót tim khi nàng phán sao lại mua đồ ren, em có thích ren bao giờ đâu, mà màu đỏ như này thì em mặc đi làm thế nào được, rồi anh ngốc thế, ngực em ngon rồi cần nâng đẩy làm gì... Thật may là cuối cùng nàng reo lên: “Ôi, anh không hỏi bao giờ sao anh biết em mặc size 75B? Anh thật tinh tế”. Tôi lịm cả người, cảm thấy bao nhiêu vất vả, ngượng ngùng thật cũng đáng.
Từ khi mua cho nàng bộ đồ chíp, tôi mới thấy hóa ra mình không phải loại “chỉ quan tâm phần ruột mà không ngó ngàng đến phần vỏ”. Đồ tôi mua cho nàng, dĩ nhiên tôi muốn ngắm xem nàng diện lên thế nào. Trời! Hóa ra không phải vô lý khi phụ nữ đổ cả đống tiền cho mấy mảnh vải bé xíu ấy. Hóa ra lâu nay tôi đã phí phạm biết bao khi chỉ lăm lăm “giải phóng” vợ thật nhanh khỏi những ràng buộc xinh xắn ấy mỗi khi “yêu” nàng.
Đó là chuyện năm ngoái. Giờ thì thỉnh thoảng để tỏ tình hay làm lành với vợ, tôi vẫn mua đồ chíp tặng nàng, chứ không riêng 8/3. Giờ tôi là chuyên gia về khoản này rồi, anh em ai không biết, cần tư vấn cứ hỏi nhé.