Em theo anh xuống Đồ Sơn
Vì anh cứ bảo chẳng hơn đồ nhà
Xa trông mây khói mịt mờ
Núi dăng thành núi nhấp nhô chân trời
Nước gì đục thế anh ơi
Hệt như mầu đất ven đồi quê ta
Gió tung ngọn sóng sáng lòa
Ồm oàm tiếng vọng tưởng là ập mưa
Đồi thông gọi gió giữa trưa
Tiếng ve phượng đỏ đung đưa hè về
Đồ Sơn thích thật đẹp ghê
Tôm cua cá mực thuyền ghe chất đầy
Cô này má đỏ hây hây
Cậu kia vạm vỡ tóc bay ngang trời
Đoàn người kéo lưới ra khơi
Tiếng huầy dô hát cuộc đời đẹp sao
Bãi một bãi hai ồn ào
Bãi ba thung lũng dẫn vào tình yêu
Ô kìa Hòn Dấu liêu xiêu
Mong cây cầu nối sớm chiều lại qua
Đồ Sơn hơn hẳn đồ nhà
Thế mà anh vẫn bảo là thường thôi
Bắt đền ướt tóc em rồi
Luyện bơi đâu dễ đáng đời anh chưa.