Phàm ai cũng vậy, chính mình khó thấy mình già, cho dù hằng ngày vẫn soi gương. Mình vẫn cứ đinh ninh rằng mình như năm ngoái.
Đấy, nếu năm ngoái soi gương, mình cũng vẫn đinh ninh rằng mình cứ như năm kia. Thế rồi cái năm kia cũ mèm ấy, mình lại cũng tưởng cứ như năm nay. Thời gian trôi thây kệ nó, còn mình thì nó chừa ra chẳng trôi đi đâu cả, thậm chí còn trôi ngược, nên mình cứ vậy mà không già.
|
Minh họa: Lê Thiết Cương |
Nhưng đến một ngày nào đó, mình thình lình gặp lại một người quen cũ xa cách đã lâu. Cả hai người cứ nhìn nhau ngờ ngợ, dường như có quen lắm thì phải. Hoang mang một chặp, nhưng cuối cùng cũng nhận ra. Hóa ra ngày trước học cùng lớp. Thế là mừng vui, bắt tay, phát đít, kéo vào quán uống vài lon bia, chuyện trò tiếp để mừng hội ngộ.
Tại sao cả hai người lại khó nhận ra nhau? Xin thưa, vì cả hai đều đã già mà đều không hay. Lão kia thấy lão nọ quá già nên nhận không ra. Lão nọ lại thấy lão kia già hơn mình nên cũng nhận không ra. Cả hai lão lại già theo mỗi kiểu khác nhau. Lão kia hễ cúi đầu thì râu bạc phủ ngực. Lão nọ ngay cả khi đội dù thì cái lưng vẫn nắng. Vậy mà ngồi chuyện trò một chặp, lão nọ thấy râu lão kia cũng đâu có dài lắm. Lão kia cũng thấy lưng lão nọ đâu có khòm lắm.
Tất cả hai lão cũng đều phong độ như ngày nào. Ngạc nhiên ban đầu đã hết, kỷ niệm xưa cũ lại ùn ùn kéo đến như sóng thần. Mải mê chuyện trò rôm rả, trưa hồi nào không hay. Cả hai buộc phải dừng lại. Và cả hai đều giành nhau trả tiền bia. Chủ quán không biết lấy tiền từ lão nào. Ngày hôm đó cả hai lão đều rất vui.
Về nhà, lão nọ bị vợ hỏi ông đi mua giò lan mà sao lâu thế? Hỏi xong, nhìn không thấy giò lan đâu cả, bà vợ lại hỏi tiếp rằng cả buổi nay ông đi đâu? Lại khai báo rành mạch vì gặp bạn cũ quá lâu xa cách. Ban đầu không nhận ra, thế rồi lại nhận ra. Vậy là kéo vào quán. Vậy là tiền mua giò lan đã dùng mua bia cả rồi. Đàn ông hơn đàn bà ở những vụ như thế này, mong bà vợ thông cảm.
Tưởng gì, chớ còn như thế thì thông cảm ngay. Bà vợ lại hỏi bạn cũ là đàn ông hay đàn bà. Lại đáp, nếu đàn bà thì giờ này chưa về tới nhà đâu. Thế là tốt, vì già mà còn hóm hỉnh chút đỉnh thì sức khỏe chưa đến nỗi nào. Bà vợ lại yên tâm.
Lão kia khi về nhà cũng bị vợ hạch sách, ông đi thăm cháu sao mà lâu thế? Cả đời chưa biết nói láo nên đã khai thiệt rằng gặp bạn, vào quán ngồi chuyện trò hơi lâu. Tiền bà đưa để cho cháu đã mua bia đãi bạn hết rồi. Nghe thế, bà vợ cười xòa. Chà, có bà vợ như thế cũng đáng đồng tiền bát gạo. Cảm ơn. Cảm ơn.
“Còn anh, hãy nói cái gì đi chớ. Hôm qua có gặp ai không?”. Lão Bảy Triện hỏi lão Tám Đức đang đứng trước mặt.
Lão Tám Đức nói: “Ừ, mà cũng có chuyện để nói đấy. Hôm qua tôi gặp anh, rồi cả hai vào quán uống bia. Chúng mình quen quá, đâu phải lâu ngày mới gặp. Cúi đầu râu phủ ngực là tui. Đội dù mà nắng lưng là anh...”.
Nghe thế, lão Bảy Triện mừng quá: “Thế người hôm qua uống bia với tôi là anh à?”.
Lão Tám Đức liền băn khoăn: “Thế người hôm qua không phải là anh à?”.
Thế rồi, cả hai đều lưỡng lự... Trông ai cũng già ráo. Và, chính xác mà nói, lúc này chỉ có một người đang đứng trước tấm gương mà thôi. Và người soi gương cũng không rõ mình là lão Tám Đức hay lão Bảy Triện.
Già quá chưa nhận ra!
NGÔ PHAN LƯU
(TTCT)