Trích http://www.facebook.com/home.php?#!/notes/nguyen-hoa/nguoi-ngoai-viet/143659418991738
1,2,3 .. 30 . 30 con người , 30 khuôn mặt tươi cười . Ai biết được rằng đằng sau 30 khuôn mặt tươi cười đó là cả 1 quá trình trãi nghiệm , rèn luyện . Tôi nói xạo àh ?? ko có đâu , tôi nói thật đó . Vì tôi tuy ko cùng sống chết với họ , ko đi cùng họ hết con đường nhưng tôi ít nhất đã cùng họ trải 1 phần trong tất cả những gì họ trải qua .
Mệt mỏi . Họ làm gì mà mệt mỏi ?? họ đạp xe . Họ đạp hằng trăm cây số mỗi tuần ,họ vượt hàng chục cây cầu , hàng chục con dốc , đốii mặt với hàng trăm cơn gió ngược ko phải bằng những xi lanh hay phít tông , ko phải bằng những động cơ tính bằng mã lực mà bằng cọng dây xích , líp xe đạp và bằng những đôi chân mà đôi khi như họ thường nói “đi bằng niềm tin , đạp bằng quán tính”
Đau đớn . Họ bị gì mà đau đớn ?? Muỗi , nếu ko tin thì xem hình đi . Muỗi nhiều khủng khiếp , nhìn mà lanh người , những đôi chân lốm đốm đỏ do muỗi chích . Những vết thương do té xe trên những con đường trán nhựa gồ ghề , những đêm nóng lạnh trong cơn sốt , những cơn đau nhức khi phải vượt những chặn đường xa thăm thẳm , bụng dạ ko chiu yên qua những quán cơm bụi đường …
Thất vọng . Cả thật vọng ?? Họ bị “tạt nước lạnh” qua những lần đợi chờ , họ bị “gạt chân” trong những lần cố gắng , họ bị “chơi” khi đang hi vọng . Rồi cả chán nản , giận dữ , kệt sức … những điều đó ko dễ mà kể hết nhưng đó chỉ là ” 1 phần trong tất cả những gì họ trãi qua . ”
Họ đối mặt với mọi thứ đó bằng những điều gì ?? Rất đơn giản , họ hát . Họ hát mọi lúc , mọi nơi , mọi điều kiện và mọi phương tiện . Sáng tinh mơ họ hát , trưa chói chang họ hát , chiều mưa đổ họ hát , tối trăng thanh họ hát . Đạp xe họ hát , đùa giỡn họ hát , ăn cơm họ hát , nấu ăn họ hát , ngay cả … ngủ họ cũng hát . Mỗi chặng đường dài là 1 chặng đường đầy tiếng hát , từ thành thị đông đúc xe cô đến đến đồng lúa xanh . Nói nhỏ “họ hát mà đến mấy con trâu đang gặm cỏ cũng ngước cổ lên nhìn ” tui là tui thấy rõ ràng .
Rồi gì nữa ?? họ cười , phải công nhận là họ cười mọi lúc , họ luôn nói giỡn trong mọi trường hợp để tạo ra nụ cười , họ ghép đôi nhau , chọc ghẹo nhau , móc họng nhau . Nụ cười cứ thế truyền qua từng khuôn mặt đá văng đi cơn mệt mỏi , là liều thuốc hữu hiệu của sự chán nản , sẽ ko ai cảm thấy cô đơn khi những nụ cười đó còn nở trên môi họ . Tôi chắc như thế ….
1 tháng qua , họ đã trải qua tất cả những điều đó . Họ đi sát rạt bên nhau khi đối mặt với thử thách . Họ động viên lẫn nhau liên tục khi có khó khăn . Và như họ nói , họ đã thật sự thành 1 “đại gia đình” . Đây có lẽ là lần đầu tiên từ lúc tham gia C4E tôi có cảm giác mình là người ngoài . Nhưng tôi lại vui , quá vui ^^ Cái gì đến rồi cũng đến , những ngày tập huấn đủ thứ chuyện vui buồn đã ở đằng sau rồi . Ngày mai , họ lên đường . Có lẽ tôi sẽ ko tiễn họ được nhưng tôi hy vọng những tình cảm của mọi người ở nhà sẽ là nguồn động lực vô hạn cho họ . Hãy trải nghiệm những người Xuyên Việt .
Mai đi rồi… bảo trọng ..
Trích