Lữ thị Mai
|
Đừng trả em về với sương mù
khi chúng ta ngồi nhìn hồ Gươm từ Café 61
sau những bài thơ cô độc
sau những ngày chỉ nằm nghe mưa rơi
kí ức rối tựa khói
lẫn vào hơi thở mùa xuân
tiếng chuông vẫn bay trên nóc nhà thờ
khi ta hôn nhau vẩn vơ người đứng ngỏ
đừng trả em về thời tóc xõa
thuở kiêu kỳ môi đỏ cherry
một mùa Xuân cây lá kiêu kỳ
rủ xuống hồ bóng xanh đủng đỉnh
đừng trả em về thinh lặng
hoa cỏ đang nhuốm màu rất lạ
một mặt trăng mờ tỏ xa xa
đôi mắt ấy vì ta mà nhắm lại
buổi chiều này mưa đổ khoan thai
chân bước đi chỗ ngồi vừa kịp cũ
và ai kia ào đến bàng hoàng
ta chẳng còn nhận ra ta được nữa…
(TTO)