Nguyễn Ngọc Sinh, VACNE
Hồi ở Lào gửi về bài Viên Chăn, có người chia xẻ ngay. Chuyến đi đạp xe truyền thông môi trường hưởng ứng Năm hữu nghị Việt Lào quá vất vả. Lo từng tí một cho đoàn 12 sinh viên tình nguyện viên. Lại còn phải lo phối hợp, nhiều khi là đối phó với vài vị đồng tổ chức nữa chứ.May mà cũng thực hiện được các việc chinh đặt ra, đi đến nơi về đến chốn. Nhưng thơ 4 câu lại không về chuyện đó. Lại là
Viên Chăn
Nhớ lần đầu đến Viên Chăn
Miệng cười mà vẫn băn khoăn trong lòng
Chiều nay đi dọc Mê Kông
Ngước trông ráng đỏ mấy tầng Trường Sơn
Cái anh chàng trị sự ở nhà lại chữa " lần đầu" thành :ngày đầu". Sai hết cả ý lẫn tứ.Lần đầu tác giả đên Viên Chăn cách đấy 30 năm rồi khi có mặt trong đoàn công tác của GS Vù Khiêu sang giúp bạn viết sách giáo khoa.Anh chàng trị sự còn đòi tranh luận cả về ráng đỏ vì liên hệ với Trường sơn Đông, Trường sơn Tây.Thế là mãi sau mới sửa được đấy.
Nhưng có lẽ lạ nhất là khi gần 50 con người nghe bài Chi đoàn Môi trường trong bữa cơm các đoàn viên cũ của Chi đoàn Cục Môi trường (1993 - 2002 ) các thế hệ lãnh đạo của Cục.Mọi người vui vẻ đòi nguyên Cục trưởng phải đọc thơ vì biết chắc là đã có rồi.Những người khác được hát, múa, kể chuyện. Riêng nguyên Cục trưởng nhất định phải đọc thơ mới sáng tác.Đành thôi, nhưng nói trước là đừng có ai suy diễn lung tung. Thơ 4 câu, là những lời của người già thất thập, hứng lên là viết, bắt đọc thì đọc. Đặt tên là bài Chi đoàn Môi trường.
Nhắc đến Chi đoàn nhớ vần thơ
Môi trường non dại mãi mộng mơ
Ai trẻ ai già ai thành bại
Cát bụi mênh mang chẳng bến bờ
Không khí bữa tiệc trùng hẳn xuống. Có người bảo chưa cảm nhận được, có người bảo rõ quá còn gì. Phần đông im lặng.
Ừ nhỉ. Một thoáng vui, thành 4 câu. Một thoáng lo lắng, ra 4 câu.Một mạch suy tư, chỉ 4 câu. Thậm chí một đời lận đận , có 4 câu.
Quán Môi trường, 3 / 4/2013