Mặt trời chơi trò ú tim, đang trốn trong đám mây râm mát, thoắt cái đã xuất hiện, tinh nghịch cười. Cả đất trời ngập tràn trong ánh nắng rực rỡ. Bất chợt lại có những trận mưa rào đến rất nhanh rồi biến mất. Tiếng sấm ì ùng, đánh thức sức sống mãnh liệt trong từng nhành lúa, ngọn khoai. Phấn khởi nhất là bà con nông dân. Có người thốt lên sung sướng: "Một gầu nước tát, không bằng một bát nước mưa” Những trận mưa ấy làm cho lúa trổ không bị "nghẹn” đòng. Thật quí giá biết nhường nào! Thế nên mới có câu "Lúa chiêm lấp ló đầu bờ/ hễ nghe tiếng sấm phất cờ mà lên”. Cây gạo đầu làng, mới ngày nào nở bung, đỏ lựng giờ đã thưa dần, để lại những quả tròn đang ủ sợi. Lũ chim chóc ríu rít. Vui nhất là lũ chào mào, cứ nhảy nhót khoe chiếc mào duyên dáng. Hàng rào râm bụt bắt đầu he hé những chiếc nụ xinh xắn chờ nắng thật rực rỡ mới nở những bông hoa đỏ chói. Cảnh làng quê thật thanh bình! Trước hiên nhà, hàng cau sau thời gian ấp bẹ, cũng nở bung, hương đưa thoang thoảng khắp không gian. Mỗi mùa cau nở, chích chòe lại tìm về...
Rét nàng Bân đã qua. Ấy là khúc giao mùa tinh tế, ta biết rằng đã cuối xuân, hè đang tới gần. Lá cây không còn non mướt như độ đầu xuân. Sắc xanh đậm hơn. Bằng lăng đang đợi hè về để trổ một mùa hoa mới với màu tím thủy chung, mát mắt. Mà thật lạ! Cũng không gian ấy, nhưng dưới ánh nắng chói chang, khung cảnh như thoáng đãng, rộng rãi hơn.
Ôi khúc giao mùa thiêng liêng ! Xuân qua, hè tới là qui luật muôn đời của thiên nhiên. Vậy mà tâm hồn ta vẫn rưng rưng nhớ thuở học trò có những tháng nghỉ hè vô tư, được thả hồn trên cánh đồng quê, trên triền đê thoai thoải cùng những trò chơi dân dã !
|