Huệ Hương
Cảm giác yên bình và thích thú mỗi khi gội đầu được mẹ nhẹ nhàng dội từng gáo nước mát lạnh múc lên từ giếng, chăm chút cho mái tóc của con gái. Cảm giác ấm áp cùng mùi thơm của bồ kết, hương nhu vương mãi trên mái tóc, mùi thơm của đồng nội, của quê hương.
Những năm tháng học xa nhà, trong hành trang mang theo của tôi luôn có một túi bồ kết. Không có điều kiện để nấu một nồi nước gội đầu với đầy đủ hương vị mộc mạc, giản dị của quê nhà, tôi cố gắng níu giữ hồn quê bằng chút nước bồ kết gội đầu. Hương bồ kết nhắc tôi nhớ về mẹ, về tuổi thơ, về quê hương thân thương.
Đã rất lâu rồi, nơi phố thị bộn bề, tôi không còn gội đầu bằng bồ kết nữa, mà thay bằng dầu gội và dầu xả. Mỗi lần về quê tôi cũng không còn nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của những chùm bồ kết treo nơi gác bếp, hình ảnh thân quen của những cô, những chị gội đầu bên giếng nước với chậu bồ kết ngày xưa. Hương xưa đã không còn,… Chỉ còn lại những bâng khuâng, lưu luyến, nhớ tiếc hương bồ kết đồng nội, trinh nguyên, thanh khiết dịu dàng e ấp một thuở.
(ĐĐK)