Em về thăm Đà Lạt
Phố núi bóng nghiêng hơn
Chiều bên hồ tịch lặng
Buốt giá nỗi cô đơn
Lối quen mình đếm bước
Rời rã con dốc xưa
Đôi bàn tay bỗng thừa
Nghe buồng tim trống vắng
Hoàng hôn phai nhạt nắng
Thung lũng chìm mênh mông
Sương che bầu trời xám
Buồn ngập tái tê lòng
Vi vút gió đồi thông
Réo gọi miền ký ức
Biết tìm đâu hạnh phúc
Hôn nhân đời vợ chồng
Đà Lạt trời mùa đông
Gợi nhớ thuở mặn nồng
Ngẩn ngơ về dĩ vãng
Tình vào cõi hư không.
Kiều Huệ (nhavantphcm)