Khánh Phương
Ông rất hay phàn nàn
Cuộc hôn nhân sắp đặt
Của gia đình đôi bên
Ông chê bà ít học
Chẳng tương xứng chút nào
Với ông – người lịch lãm
Mọi việc ông thường quyết
Chẳng cho bà tham kiến
Từ việc lớn việc nhỏ
Bà tồn tại bên ông
Âm thầm và lặng lẽ
Trong cuộc sống thăng trầm
Một ngày kia bệnh nặng
Bà ra đi bỏ lại
Ông và cả gia tài
Còn lại ông một mình
Đi ra vào ngẩn ngơ
Tìm kiếm hơi thở bà
Lúc này ông mới rõ
Những khoảng trống vô hình
Và ông nhận ra mình
Đẹp đẽ và lịch lãm
Chẳng tạo nên điều gì
Nếu thiếu sự hy sinh
Âm thầm và chịu đựng
Cho gia đình êm ấm
Của người vợ kém chồng