Núi Đôi, hai ngọn núi kề nhau/Chiều chiều trải một màu tím biếc/Các cháu bỏ lại núi phía sau/Tìm về Nam Sơn – Bãi rác…
Đào Ngọc Phong
Núi Đôi, hai ngọn núi kề nhau
Chiều chiều trải một màu tím biếc
Các cháu bỏ lại núi phía sau
Tìm về Nam Sơn – Bãi rác…
Núi Đôi sà thấp, núi rác chất cao
Mùi tà khí bốc ra ngột ngạt
Đêm đêm, có đội quân bốc rác
Đội trên đầu trời sao…
Núi Đôi âm thầm đợi phía sau
Núi đứng trầm buồn, mang bao dấu vết
Một thời dây thép gai kìm kẹp
Một thời lô cốt giặc bủa vây.
Bây giờ khoai sắn mọc lên đầy
Không đủ nuôi người núi Đôi nghèo xơ xác
Nên các cháu cũng bỏ trường, bỏ lớp
Tìm về bãi rác Nam Sơn.
Bới từng mẩu sắt, mảnh thủy tinh
Từng tờ giấy úa vàng rách nát
Chiếc dép nhựa, con gà vùi trong rác
Manh áo sờn loang lổ vết mực đen.
Mắt tuổi thơ lóa trước ánh đèn
Hàng trăm chuyến xe ùn ùn về đổ rác
Trong bụi mù, tuổi thơ rầm rập bước
Rướn sau xe, như vào cuộc hành quân
Tiếng kẻng bắt nhịp trong đêm trăng suông
Bãi – rác – trưởng – một cựu binh bảy mươi tuổi lẻ
Bỏ lại Tà Cơn một cánh tay dũng sĩ
Còn một cánh tay đánh kẻng trên bãi rác Nam Sơn.
Trích tập thơ “Mầu đỏ tuổi thơ” NXB Thanh Niên năm 2011
của tác giả Đào Ngọc Phong