Tài chính carbon cá nhân là một phương tiện quan trọng để hướng dẫn tiêu dùng và bảo tồn năng lượng với cơ chế thị trường và ngày càng nhận được nhiều sự quan tâm.
Khuyến khíchcuộc sốngxanhvà hành vi tiêu dùng là một cách quan trọng để tiếp tục đạt được bảo tồn năng lượng đáng kể và giảm phát thải trong bối cảnh giảm phát thải công nghiệp, nén không gian và chi phí gia tăng. Tài chính carbon cá nhân là một phương tiện quan trọng để hướng dẫn tiêu dùng và bảo tồn năng lượng với cơ chế thị trường và ngày càng nhận được nhiều sự quan tâm. Tài chính carbon cá nhân bao gồm nhiều cơ chế khác nhau, trong đó kinh doanh trợ cấp carbon cá nhân phải chịu các vấn đề như sự chấp nhận của công chúng, độ phức tạp của hệ thống và chi phí vận hành và thiếu tính khả thi. Tuy nhiên, cũng có những trở ngại đối với việc đo lường chính xác mức giảm phát thải trong thị trường carbon công nghiệp của tín chỉ carbon cá nhân. Thị trường "trung hòa carbon" tự nguyện sẽ là hướng chính để phát triển tài chính carbon cá nhân.
Lĩnh vực công nghiệp (với xu hướng công nghiệp sinh thái) luôn là chiến trường chính để thế giới thúc đẩy bảo tồn năng lượng, giảm phát thải và biến đổi khí hậu. Tuy nhiên, với việc khai thác liên tục trong những thập kỷ qua, không gian giảm phát thải trong lĩnh vực công nghiệp đã bị siết chặt, ngày càng khó khăn và chi phí giảm phát thải quy mô lớn hơn nữa đã tăng nhanh (1).
Xu hướng này lần đầu tiên được chú ý ở các nền kinh tế tiên tiến, từ đó dẫn đến sự nhấn mạnh vào quản lý phía cầu, tức là cách bảo tồn năng lượng và giảm lượng khí thải bằng cách hướng dẫn lối sống của người dân. Trên thực tế, lượng khí thải carbon của tất cả các quy trình sản xuất kết thúc bằng tiêu dùng và nhu cầu của người tiêu dùng quyết định phần lớn quy mô cơ bản của lượng khí thải carbon trong quá trình sản xuất. Ví dụ, việc cải thiện hiệu suất carbon của sản xuất điện lên 10% thông qua chuyển đổi công nghệ là vô cùng tốn kém, nhưng về phía người tiêu dùng, mục tiêu giảm 10% mức tiêu thụ năng lượng hộ gia đình có thể dễ dàng đạt được bằng cách điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa không khí.
Hệ thống tài chính carbon cá nhân được phát triển với ý tưởng giao dịch carbon là cốt lõi, được đề xuất vào những năm 90 của thế kỷ XX [3] và đã gây ra các cuộc thảo luận rộng rãi trong chính phủ Anh và giới học thuật kể từ năm 2004. Mặc dù cơ chế kinh doanh các-bon cá nhân cho đến nay chưa được thực hiện do các vấn đề như chi phí hệ thống và tính khả thi của chính sách, nhưng nó cũng đã mở ra những ý tưởng mới cho sự đổi mới cơ chế tham gia của cá nhân trong việc giảm phát thải carbon. Với sự phát triển của thị trường giảm phát thải tự nguyện, nhiều mô hình tài chính carbon cá nhân sáng tạo hơn đã xuất hiện trong những năm gần đây. Mục đích của báo cáo này nhằm hệ thống những nội dung chính về tài chính carbon cá nhân và chỉ ra những khó khăn trở ngại khi triển khai thị trường tài chính carbon cá nhân đã diễn ra ở nước ngoài và là tài liệu tham khảo cho Việt Nam trong quá trình xây dựng đề án thị trường carbon và lộ trình thực hiện các mục tiêu bảo tồn và giảm phát thải năng lượng trong thời gian tới.
Cơ chế giao dịch carbon là điểm khởi đầu hợp lý của hệ thống tài chính carbon cá nhân. Theo học giả người Anh Tina Fawcet (2010), giao dịch carbon cá nhân bao gồm nhiều cơ chế chính sách khác nhau với mục đích chung là thay đổi hành vi của mọi người theo cách công bằng và hiệu quả hơn để giảm lượng khí thải carbon [4].
Năm 2006, các học giả người Anh Simon Roberts và Joshua Thumim đã đệ trình một báo cáo lên Bộ Môi trường, Thực phẩm và Nông thôn Vương quốc Anh có tựa đề "Tổng quan về giao dịch carbon cá nhân: Ý tưởng, vấn đề và triển vọng tương lai", trong đó sắp xếp các mô hình khác nhau có thể có của giao dịch carbon cá nhân, bao gồm các loại sau [5]:
- Hạn ngạch carbon cá nhân (Personal carbon allowance PCA) được đề xuất bởi các học giả người Anh Mayer Hillman và Tina Fawcett [6], bằng cách cấp hạn ngạch carbon cá nhân cho cư dân và yêu cầu họ nộp các khoản hạn ngạch tương ứng khi tiêu thụ năng lượng như điện, sưởi ấm và dầu, cũng như sử dụng các dịch vụ tiêu thụ năng lượng trực tiếp như giao thông công cộng để kiểm soát tổng lượng tiêu thụ năng lượng và lượng khí thải carbon. Khi hạn ngạch cá nhân cạn kiệt, họ cần mua hạn ngạch từ những cư dân khác nếu họ cần tiếp tục tiêu thụ năng lượng hoặc hàng hóa và dịch vụ liên quan; cư dân có mức tiêu thụ năng lượng nhỏ hơn và hạn ngạch dư thừa có thể bán hạn ngạch của họ để kiếm lợi nhuận. Bằng cách kiểm soát tổng lượng hạn ngạch carbon cho cư dân và giảm dần việc ban hành tổng phụ cấp, dự kiến sẽ đạt được mức giảm phát thải tương đối lớn.
- Tín chỉ carbon cá nhân (Personal carbon credits PCC): Việc giảm phát thải carbon đạt được thông qua các hành động bảo tồn năng lượng và giảm phát thải cá nhân, sau khi hạch toán và xác định, tín chỉ carbon thu được và có thể được sử dụng trong nhiều trường hợp tương ứng khác nhau, bao gồm cả việc bán trên thị trường hạn ngạch carbon. Không giống như các khoản hạn ngạch carbon cá nhân, tín chỉ carbon tránh câu hỏi về tính khả thi của việc thiết lập giới hạn về tổng lượng khí thải carbon cá nhân và thay vào đó đo lường mức giảm phát thải đạt được.
- Trung hòa carbon (Carbon Offsetting): Các chủ thể tham gia thị trường như người tiêu dùng và doanh nghiệp chủ động mua trợ cấp carbon hoặc tín chỉ carbon và hủy bỏ chúng mà không bán lại, do đó làm giảm tổng nguồn cung hạn ngạch carbon trên thị trường và đạt được mục đích giảm phát thải carbon. Trong cơ chế trung hòa carbon, các cá nhân có thể đóng hai vai trò: cung cấp tín chỉ carbon thông qua hành vi giảm phát thải cá nhân và đóng vai trò là người mua trả tiền cho mức trung hòa carbon. Cơ chế này phổ biến hơn giữa các chủ thể có trách nhiệm xã hội ở các thị trường phát triển. Hạn ngạch carbon cá nhân và tín chỉ carbon là hai thị trường carbon điển hình.
- Giá trị kinh tế của hạn ngạch carbon và tín chỉ carbon đến từ sự kiểm soát tổng lượng carbon của chính phủ. Ngay cả khi tín chỉ carbon không liên quan đến hạn chế về tổng lượng, giá trị của chúng vẫn cần phải dựa trên hạn ngạch, căn cứ vào giá thị trường.
Ngoài cơ chế kinh doanh carbon nêu trên, dựa trên hành vi giảm phát thải cá nhân, các cá nhân cũng có thể tham gia vào thị trường carbon công nghiệp với tư cách là chủ thể đầu tư và kinh doanh. Hiện nay, tất cả các thị trường carbon được tiêu chuẩn hóa trên thế giới không bao gồm hạn ngạch carbon cá nhân hoặc tín chỉ carbon, vì vậy chúng đều là thị trường carbon công nghiệp. Nhưng hầu như tất cả các thị trường carbon đều liên quan đến các nhà đầu tư cá nhân, cả trực tiếp và thông qua hồ sơ của bên thứ ba. Phần lớn nhu cầu về trung hòa carbon đạt được thông qua việc mua các khoản hạn ngạch trong thị trường carbon công nghiệp.
Tính đến nay, thị trường hạn ngạch carbon cá nhân bắt buộc vẫn chưa được áp dụng trên quy mô lớn. Cơ chế hạn ngạch các-bon cá nhân bao gồm một loạt các bước như phân bổ hạn ngạch, tính toán mức giảm phát thải, thanh toán và giám sát giao dịch…, không chỉ việc quản lý hệ thống gặp khó khăn và chi phí vận hành cực kỳ cao mà còn là làm thế nào để xác định các tiêu chuẩn công bằng. Cũng như các vấn đề như tính minh bạch của quá trình phân bổ, khó có thể đảm bảo. Đây là những nguyên nhân chính cản trở sự phát triển của thị trường carbon cá nhân.
Vương quốc Anh là nền kinh tế đầu tiên khám phá thị trường carbon cá nhân.
Sau khi học giả người Anh David Fleming đề xuất hạn ngạch năng lượng có thể giao dịch (TEQ) vào năm 1996, Chính phủ Anh và các tổ chức nghiên cứu đã thực hiện một số lượng lớn các nghiên cứu, bao gồm Trung tâm Nghiên cứu Biến đổi Khí hậu Tyndale [7] và Hiệp hội Xúc tiến Công nghiệp và Thương mại Hoàng gia (RSA) [8].
Ngoài ra, vào năm 2008, Chính phủ Anh đã tiến hành một nghiên cứu khả thi có hệ thống về TEQ [9], trong đó khẳng định tầm quan trọng của thị trường carbon cá nhân và thông qua Đạo luật Biến đổi Khí hậu 2008 [10] cho phép chính phủ thiết lập cơ chế giao dịch carbon cá nhân và xây dựng hạn ngạch phát thải carbon cho các cá nhân. Nhưng có rất nhiều tranh luận về việc liệu TEQ có khả thi hay không. Một báo cáo nghiên cứu của Bộ Môi trường, Thực phẩm và Nông thôn Anh (DEFRA) chỉ ra rằng, mặc dù TEQ có thể giúp hướng dẫn mọi người tham gia vào việc giảm phát thải carbon, nhưng khái niệm thị trường carbon cá nhân quá tiên tiến do chi phí thực hiện cao và khó khăn trong việc thực hiện chính sách. Chính phủ Anh sẽ tiếp tục quan tâm và nghiên cứu nó và không loại trừ việc xem xét lại việc ra mắt cơ chế giao dịch carbon cá nhân khi giá carbon và chi phí giảm phát thải thay đổi[11]. Ủy ban Kiểm toán Môi trường (EAC) của Hạ viện chỉ ra rằng, việc thực hiện giao dịch carbon cá nhân đóng một vai trò quan trọng trong việc giảm lượng khí thải carbon tổng thể của đất nước, phản đối sự không hành động của chính phủ và họ sẽ tiếp tục thúc đẩy nghiên cứu và thăm dò giao dịch carbon cá nhân ở cấp độ thực tiễn [12]. Bất chấp cuộc tranh luận ở cấp chính sách, một cuộc khảo sát xã hội năm 2011 cho thấy, phần lớn người dân London ủng hộ và chấp thuận khái niệm và cơ chế giao dịch carbon cá nhân [13].
Cho đến nay, thị trường giao dịch carbon TEQ quốc gia vẫn chưa được thành lập nhưng nhiều hoạt động thăm dò đã được thực hiện ở cấp địa phương. Đảo Norfolk của Úc đã triển khai cơ chế giao dịch carbon cá nhân đầu tiên trên thế giới vào năm 2011, hiện là địa phương giao dịch carbon cá nhân duy nhất trên thế giới.
Bằng cách ban hành hạn ngạch carbon cho hơn 2.000 cư dân trên đảo, đo lượng carbon dioxide thải ra từ việc tiêu thụ năng lượng cá nhân và sử dụng các dịch vụ công cộng, đồng thời khấu trừ hạn ngạch tương ứng, Đảo Norfolk đã đạt được toàn quyền kiểm soát và hạn ngạch đối với lượng khí thải carbon hàng ngày của người dân [14]. Một lý do quan trọng khiến việc giao dịch carbon cá nhân có thể được thực hiện tại Đảo Norfolk, là do nền kinh tế của đảo này nhỏ, cơ cấu kinh tế đơn giản và mức độ tự cung tự cấp cao và trao đổi kinh tế với các khu vực khác ở Úc rất hạn chế.
Những điều kiện này không thể được đáp ứng ở hầu hết các nơi trên thế giới, vì vậy trong khi Đảo Norfolk đã triển khai thành công giao dịch carbon cá nhân, những bài học kinh nghiệm rất khó áp dụng cho phần còn lại của thế giới. So với thị trường carbon công nghiệp, việc thực hiện giao dịch carbon cá nhân chủ yếu gặp ba trở ngại:
Thứ nhất, khó khăn trong việc xác định mức phân bổ hạn ngạch, liệu việc phân bổ các khoản hạn ngạch phát thải carbon cá nhân có phù hợp với luật pháp và kinh tế cơ bản (tương đương với hệ thống phân phối theo hệ thống kinh tế kế hoạch) hay không và liệu nó có thể nhận được sự ủng hộ của người dân hay không;
Thứ hai, lượng khí thải carbon cá nhân thường được phản ánh trong lượng khí thải carbon tập thể như hộ gia đình và cộng đồng và nhiều trong số chúng rất khó xác định và tính toán chặt chẽ.
Thứ ba, việc hạch toán, xác minh, giám sát và công bố thông tin về lượng khí thải carbon cá nhân cần được tính toán cho tất cả các cá nhân, dẫn đến chi phí quản lý hệ thống này rất cao.
Ở một mức độ nhất định, thị trường carbon cá nhân đã tránh được những trở ngại của thị trường hạn ngạch carbon cá nhân, vì vậy họ đã có được một số dư địa để phát triển, nhưng họ cũng phải đối mặt với nhiều vấn đề, dẫn đến không có khả năng được thúc đẩy trên quy mô lớn. Tín chỉ carbon cá nhân theo dõi các hành vi giảm phát thải carbon cá nhân, tính toán kết quả giảm phát thải carbon và cung cấp các khoản tín dụng "tín dụng carbon" tương ứng. Vì tín chỉ carbon không yêu cầu chính phủ đặt tổng số tiền trợ cấp carbon riêng lẻ, chúng có thể được thiết lập bởi các thực thể bên thứ ba như doanh nghiệp. Cơ chế tín chỉ carbon cá nhân có thể tham khảo phương pháp luận chuẩn mực kế toán tín chỉ carbon trên thị trường carbon công nghiệp để phát hành tín chỉ carbon cho các hành vi giảm phát thải cụ thể và tín chỉ carbon thu được của các cá nhân theo cơ chế đó có thể được giao dịch trên thị trường carbon công nghiệp để kiếm lời. Tuy nhiên, tín chỉ carbon được đưa vào thị trường carbon công nghiệp phải được hạch toán theo các phương pháp tiêu chuẩn được xác định trước và được xác minh và báo cáo bởi một tổ chức bên thứ ba.
Có ba tính năng quan trọng của phương pháp chuẩn cho kế toán giảm phát thải carbon, rất khó đáp ứng trong các kịch bản giảm carbon cá nhân:
Nguyên tắc cơ sở: Tất cả các mức giảm phát thải phải được tính toán trên cơ sở mức phát thải cơ sở, nghĩa là lượng khí nhà kính mà người phát thải dự kiến sẽ thải ra trong các trường hợp bình thường nếu không có hành vi giảm phát thải. Khi tính toán lượng khí thải carbon cá nhân, không thể theo dõi hành vi tiêu dùng và hành vi sống của mọi người, vì vậy nó không thể được đo lường giống như giảm phát thải carbon công nghiệp. Ngoài ra, không thể xác định đường cơ sở phù hợp chỉ dựa trên hành vi tiêu dùng xanh của người tiêu dùng. Ví dụ, rất khó để xác định liệu việc sử dụng xe đạp dùng chung để đi du lịch có thay thế cho du lịch bằng ô tô, đi xe buýt hay đi bộ hay không. Dựa trên ba đường cơ sở khác nhau này, lượng khí thải carbon hiệu quả về chi phí sẽ rất khác nhau;
Nguyên tắc bổ sung: Giảm phát thải có thể được chứng nhận là có thể bán được phải bổ sung, tức là, hành động giảm phát thải sẽ không khả thi về mặt kinh tế nếu lợi ích của CER không được tính đến. Mục đích của nguyên tắc này là để ngăn chặn nhiều hoạt động mà nếu không sẽ được thực hiện được đóng gói dưới dạng giảm phát thải. Một mặt, điều này phù hợp với mục tiêu của cơ chế kinh doanh carbon là khuyến khích giảm phát thải, đồng thời, cũng tránh được tác động của một số lượng lớn giảm phát thải được chứng nhận "đóng gói" đối với cán cân cung cầu trên thị trường carbon.
Nguyên tắc tránh tính kép: từ khai thác nguyên liệu, sản xuất và chế biến, hậu cần và phân phối, đến tiêu thụ cuối cùng, mỗi mắt xích sẽ tạo ra lượng khí thải carbon và có các chuẩn mực kế toán khác nhau. Đối với tiêu dùng cá nhân, ngoài việc giảm tiêu thụ năng lượng, bất kỳ việc giảm tiêu thụ hoặc sử dụng thanh toán không dùng tiền mặt, thanh toán không cần giấy tờ, v.v., đều có thể dẫn đến giảm lượng khí thải thể hiện. Tuy nhiên, trong quá trình sản xuất, chế biến, bán buôn và phân phối hàng tiêu dùng, một số trong số họ đã tính đến việc giảm phát thải của họ; ví dụ, khi xe đạp dùng chung được đưa ra, mức giảm phát thải carbon có thể đã được tính toán theo phương pháp nghiêm ngặt và giảm phát thải được chứng nhận đã được ban hành, vì vậy nếu mức giảm phát thải được tính toán cho người tiêu dùng trong quá trình này, nó sẽ dẫn đến việc đếm kép. Tuy nhiên, do cấu trúc nguồn sản phẩm, dịch vụ tiêu thụ của mỗi người tiêu dùng rất phức tạp và rất khác nhau nên cần theo dõi, truy xuất nguồn gốc toàn bộ chuỗi ngành sản phẩm, dịch vụ để loại bỏ rõ ràng việc đếm kép, rất khó khăn và tốn kém.
Vì những lý do trên, rất khó để tính toán chính xác mức giảm phát thải carbon riêng lẻ, vì vậy không có trường hợp tín chỉ carbon cá nhân như vậy được đưa vào thị trường kinh doanh carbon công nghiệp. Với sự xuất hiện của nhu cầu "trung hòa carbon" tự nguyện cũng cung cấp không gian mới cho sự phát triển của tín chỉ carbon cá nhân. Vì trung hòa carbon là một hành động phúc lợi công cộng tự nguyện, tính nghiêm ngặt của kế toán tín chỉ carbon thấp hơn so với thị trường carbon công nghiệp. Mặt khác, các thực thể trung hòa carbon thường cần sự tiếp xúc cao hơn từ thị trường và công chúng, do đó, phạm vi bao phủ rộng hơn của các tín chỉ carbon cá nhân cung cấp một nền tảng tốt cho các thực thể trung hòa carbon để công khai và thúc đẩy trách nhiệm xã hội và các khái niệm tiên tiến của họ.Tuy nhiên, cần chỉ ra rằng, giá mua tín chỉ carbon cá nhân để trung hòa carbon sẽ dao động rất nhiều tùy thuộc vào mức độ sẵn sàng thanh toán của bên cầu, chi phí của dự án giảm phát thải tương ứng và ảnh hưởng của các yếu tố khác nhau như uy tín của tổ chức phát triển, ảnh hưởng của thị trường và giá của thị trường carbon công nghiệp.
Chương trình "Trao đổi phát thải của tôi (MyEex)" ở Hoa Kỳ là một ví dụ điển hình về việc sử dụng tín dụng carbon cá nhân để trung hòa carbon. MyEex là một tổ chức phi lợi nhuận được đăng ký tại New York, Hoa Kỳ, hoạt động như một trung gian của bên thứ ba giữa các hành động giảm carbon cá nhân và nhu cầu trung hòa carbon tự nguyện bằng cách mua tín dụng carbon từ các cá nhân, hộ gia đình và doanh nghiệp quy mô nhỏ và bán chúng cho thị trường giảm carbon tự nguyện. Có ba loại tín chỉ carbon cá nhân chính mà MyEex mua: sử dụng các thiết bị tiết kiệm năng lượng, lắp đặt các cơ sở sản xuất điện quang điện mặt trời và giảm các chuyến đi bằng ô tô. Bằng cách so sánh lịch sử sử dụng năng lượng của người dùng trong năm trước với mức tiêu thụ năng lượng hiện tại, MyEex tính toán mức giảm phát thải của người dùng và mua nó ở một mức giá nhất định. Các khoản tín dụng carbon mà MyEex mua lại được bán cho các công ty, chính phủ, trường học và cá nhân tự nguyện trung hòa carbon. Thật không may, do sự thiếu uy tín của MyEex với tư cách là một tổ chức tư nhân và kế toán giảm phát thải carbon của nó tương đối thô sơ và MyEex chỉ tập trung vào một lượng rất hạn chế hành vi giảm phát thải tích lũy, bao gồm một số lượng rất hạn chế người, nó không thể hình thành một kênh công khai phúc lợi công cộng đủ mạnh để quảng bá thương hiệu cho các doanh nghiệp mua tín chỉ carbon của mình. Do đó, các công ty cần đạt được tính trung hòa carbon có xu hướng trực tiếp mua và hủy bỏ các khoản hạn ngạch trong thị trường carbon công nghiệp, dẫn đến sự không bền vững của dự án MyEex và việc đóng cửa trong tương lai gần. Mặc dù MyEex chưa thành công nhưng vẫn chỉ ra một hướng đi quan trọng cho việc xây dựng và phát triển hệ thống tài chính carbon cá nhân.
Khi sự đồng thuận toàn cầu về phát triển xanh và bền vững dần tập hợp, nhu cầu trung hòa carbon cũng tăng lên. So với việc mua hạn ngạch carbon từ thị trường carbon công nghiệp để trung hòa carbon, giảm phát thải carbon thông qua việc mua tín chỉ carbon cá nhân có lợi thế đáng kể về mặt công khai và quảng bá. Một mặt, những người được bảo hiểm bởi tín dụng carbon cá nhân là người tiêu dùng cuối, vì vậy họ có lợi thế tự nhiên trong các kênh công khai; mặt khác, bằng cách hướng dẫn chuyển đổi tiêu dùng cá nhân và hành vi sống và thúc đẩy giảm carbon cá nhân, khái niệm này tiên tiến hơn và dễ dàng được người tiêu dùng và công chúng công nhận hơn. Do đó, trung hòa carbon thông qua tín chỉ carbon cá nhân đang được ưa chuộng bởi ngày càng nhiều lĩnh vực hàng hóa và dịch vụ tiêu dùng cuối trực tiếp đến người tiêu dùng.
Trở ngại chính cho sự phát triển của tín chỉ carbon cá nhân là khó khăn trong việc thu thập và xử lý thông tin khổng lồ và thiếu sự đồng thuận và tiêu chuẩn cơ bản nhất cho các phương pháp tính toán giảm phát thải riêng lẻ. Đây là một nhân tố quan trọng của kế toán tài chính carbon cá nhân để theo dõi lượng khí thải carbon cá nhân thông qua thông tin dữ liệu lớn như hóa đơn nước, điện, khí đốt và sưởi ấm cá nhân, thông tin vận chuyển và hồ sơ tiêu thụ hàng ngày và tính toán giảm phát thải bằng cách so sánh chúng với hồ sơ lịch sử [15]. Người ta tin rằng, với sự xuất hiện ngày càng nhiều nhu cầu về trung hòa carbon và ngày càng có nhiều tổ chức bên thứ ba chú ý đến việc phát triển tín chỉ carbon cá nhân, các phương pháp kế toán tín chỉ carbon cá nhân sẽ tiếp tục được điều chỉnh, hoàn thiện và dần được chuẩn hóa.
Với tính cấp thiết ngày càng cao của các vấn đề sinh thái và môi trường, đẩy nhanh việc xây dựng nền văn minh sinh thái và thúc đẩy chuyển đổi phát triển xanh không chỉ trở thành chiến lược quan trọng của quốc gia, mà còn trở thành tâm điểm chú ý của mọi tầng lớp xã hội. Bằng cách hướng dẫn cuộc sống cá nhân và hành vi tiêu dùng, tầm quan trọng của việc giảm phát thải ô nhiễm và tiêu thụ tài nguyên đang dần xuất hiện và sự chấp nhận của công chúng đối với nó cũng ngày càng tăng. Khi sự đồng thuận về phát triển xanh của xã hội và doanh nghiệp tiếp tục chú trọng, khái niệm sản xuất và tiêu dùng xanh ngày càng được phổ biến, ngày càng có nhiều doanh nghiệp, cá nhân có nhu cầu trung hòa carbon và là tiềm năng cho thị trường tài chính carbon.
Đỗ Diệu Hương, Viện Kinh tế Việt Nam
Phạm Thị Phương, Học viện Tài chính
Đồ họa: Hải An
(Bài viết tại Kỷ yếu Diễn đàn Thực hiện kinh tế tuần hoàn ở Việt Nam trong điều kiện mới)
Tài liệu tham khảo:
- http://www.greenfinance.org.cn/displaynews.php?id=1350
- https://publications.parliament.uk/pa/cm200708/cmselect/cmenvaud/565/565.p df
- Fleming, D.,(1997), Tradable Quotas: Setting Limits to CarbonEmissions, Elm Farm Research Centre, Newbury.
- Fawcett, T., (2010), Personal carbon trading: A policy ahead of itstime?Energy Policy, 2010, 38(11): 6868-6876.
- Roberts, S. &Thumim, J., (2006), A Rough Guide to IndividualCarbon Trading: The ideas, the issues and the next steps. Center forSustainable Energy, http://www.qualenergia.it/UserFiles/Files/pca_scopingstudy.pdf
- Hillman, M., Fawcett, T., &Rajan, S. C. (2008), How we can savethe planet:Preventing global climate catastrophe, Macmillan.
- http://www.tyndall.ac.uk/
- https://www.thersa.org/
- http://webarchive.nationalarchives.gov.uk/20110405153319/http://www.decc.g ov.uk/en/content/cms/ what_we_do/change_energy/tackling_clima/ind_com_action/personal/personal .aspx
- http://www.legislation.gov.uk/ukpga/2008/27/section/101
- http://www.defra.gov.uk/news/2008/080508c.htm
- http://www.publications.parliament.uk/pa/cm200708/cmselect/cmenvaud/565/ 565.pdf
- https://www.carbontrust.com/resources/reports/footprinting/personal-carbonallowances-white-paper/
- http://scu.edu.au/news/media.php?item_id=1641&action=show_item&type=M
- http://www.ghgprotocol.org/standards/project-protocol