Nỗi nhớ... tháng Mười Hai...
12/17/2015 3:13:00 AM
“Tháng Mười Hai má em bớt ửng hồng. Bước chân nhỏ chông chênh, lo sợ. Tháng Mười Hai chở em về nỗi nhớ. Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay…”
Tình cờ gặp mấy câu thơ của Gà Con trên mạng xã hội, bỗng thấy tâm trạng chênh chao như ngọn gió heo may về muộn. Có một chút gì đó nhớ nhung, luyến tiếc đang len lỏi mà không thể gọi thành tên…
Vẫn là nỗi nhớ, mà sao tháng Mười Hai về lại mang đến trong ta cái cảm giác hoang hoải... mênh mang đến vậy...!
Nhớ! Nhớ một vầng trăng lạnh! Có hôm, nửa đêm trèo lên sân thượng, y như kẻ mộng du, ngửa mặt nhìn trăng, thấy sảng khoái bởi cảm giác thoát ra khỏi cái quầng sáng đèn đường… Vậy mà, vẫn cứ thấy thiêu thiếu…! Thiếu một chút gì đó chưa thể gọi thành tên! Có những đêm trăng, giống như bị cuồng chân, đạp xe ra giữa cánh đồng, thoát hẳn tầm ảnh hưởng của những cột đèn cao áp… thấy thanh thoát hơn khi được một mình với trăng, với gió, với mùi hoai hoai của gốc rạ mùn… Hít đến căng lồng ngực rồi… lại vẫn thấy thiếu…! Thì ra, là thiếu những mảng tối của bóng cây! Ánh trăng tràn lan, mênh mang trên đồng khuya như soi thấu tâm can... Tự nhiên thấy thèm một chỗ tối để ẩn mình mà chẳng có. Đường về, trên con đê lộng gió, vô tình bắt gặp hai bạn trẻ bên nhau dưới ánh trăng lành lạnh. Chợt thấy tiêng tiếc!
Tháng Mười Hai về, là khi ta nhớ những buổi sớm mai đánh trâu ra bãi. Đánh độc một chiếc quần cộc trong cái rét đến tái tê, đành phải nằm rạp xuống lưng trâu, kẹp đùi vào hai bên hông trâu mà tìm hơi ấm. Lại có những ngày mưa thâm gió bấc, bấm chân trần trầy trượt trên đường, băng qua những cánh đồng lộng gió để đến ngôi trường huyện. Vậy mà, mắt vẫn liếc tìm được một cụm rau má, rồi nhổ vội, xõa nhanh trong nước ruộng để cho vào miệng, những mong xua đi cơn đói quặn lòng...
Nhớ cái cảm giác tê cóng thấu xương của những lần xách giỏ ra đồng bắt cá giá. Những chú rô ron vốn nhanh nhẹn là thế, trong làn nước buốt lạnh bỗng trở nên đờ đẫn, chỉ biết nép mình ẩn trong những hố chân trâu. Nhớ cả những buổi chiều hanh hao, cùng lũ bạn lấy đất sét nặn lò sưởi bé tí, chất đầy quả phi lao khô làm than, mỗi đứa cầm một lò trên tay, nheo mắt phồng mang thổi lửa. Để bây giờ ngồi nhớ…, vẫn còn cái cảm giác bị khói, bị bụi cay cay trong mắt.
Tháng Mười Hai về, là lúc những bông cỏ may tàn lụi. Dọc triền đê hay ngoài cánh bãi, cỏ may xơ xác, chỏng chơ chĩa những thân khô tua tủa lên trời. Họa hoằn lắm mới kiếm được một bông may cuối mùa còn giữ nguyên sắc tím.
Tháng Mười Hai của những ngày xưa ấy, làm gì được giống bây giờ. Bỗng thấy nhớ cái ổ rơm của ngày xưa, mấy anh em co ro cắp rắp ôm nhau, chỉ hở chút lưng thôi vẫn thấy rét đến không ngủ được…!
Tháng Mười Hai về mang theo cho ta thật nhiều kỷ niệm, đưa ta trở lại với những ngày xưa cùng bao nhiêu niềm thương, nỗi nhớ. Để bây giờ, ta chỉ có thể gọi về... nỗi nhớ Tháng Mười Hai!
Lê Kim Sơn (Văn hóa & Đời sống)
Lượt xem : 2363